Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ tháng 10 9, 2022

Chuyện tìm việc

Hình ảnh
Đang loay hoay gắp vội miếng lươn cuộn (chứ không con Ngáo ăn mất), thì con Ngáo nhà mình hối thúc kể tiếp vụ tìm việc. Mình tính vốn thật thà, biết ngay Nó đang nhăm nhe miếng lươn cuối cùng trên đĩa (mắt em nó lượn hơn miếng lươn kia cơ mà). Thì sau khi đã thực hiện hết các thao tác nhai một cách hoàn hảo nhất, mình húp nhẹ một miếng trà trái cây mát lạnh rồi chầm chậm tường thuật câu chuyện tìm việc của bản thân. Cũng giới thiệu sơ, mình là một công dân thiện lành, có hứng thú với mớ rau, cân thịt và bị thu hút đặc biệt khi nghe mấy bà, mấy cô trả giá. Mình ăn giỏi và nấu ăn thì dở nên thường được phân công giữ nhiệm vụ chính là đi chợ. Tới tuổi vào đời thì ba mẹ không bắt mình đi chợ nữa, vì mình đi làm cả ngày ở công ty. Chính vì được ba mẹ hướng nghiệp từ nhỏ, nên giờ mình đam mê luôn công việc đi chả treo giá cả với đối tác mà dân trong ngành thường gọi mình với cái tên mỹ miều là người dùng những cử chỉ thân mật, những ngôn từ có cánh để trao đổi một nhu cầu thực tế của công ty...

Xác sống vật vờ

Hình ảnh
  Dạo gần đây, dân đi làm văn phòng kiểu "Xác thịt ở công ty, nhưng linh hồn ở Sapa, Nha Trang, Đà Lạt…”, đây chính thức trở thành một hiện tượng đáng lưu ý. Điều này cho thấy, rất nhiều người trong chúng ta đi làm việc mà chúng ta chưa thực sự yêu quý. Để mỗi ngày trôi qua, chúng ta mang một tâm hồn mệt mỏi về nhà, rồi ngày hôm sau lại mang một tinh thần rũ rượi tới nơi mà chúng ta không thuộc về. Chàng nhân viên IT tên Hoàng cũng là một trong những thành viên của hiện tượng này. Nhắc tới Hoàng, bạn bè anh ta nghĩ ngay tới một tay quản trị hệ thống mạng cừ khôi có tên, có tuổi trong cộng đồng. Nhắc tới Hoàng là Thầy Cô nhắc tới tấm gương vượt khó từ một chàng trai miền biển đầy nắng và gió, với hành trang nhập học là một cái balo 3 bộ đồ và đôi dép tổ ong còn vương màu nắng. Nhắc tới Hoàng, là bà hàng xóm chỉ hình dung tới đứa con người ta giỏi g...

Chuyện Tú đi làm

Hình ảnh
  "Thói quen không thừa nhận" dường như bóp nghẹt tư duy sáng tạo của chúng ta. Nó tạo một cảm giác hồi hợp, lo âu và nghi ngờ chính năng lực của bản thân. Để rồi khi nhận được sự khen ngợi, chúng ta vẫn không ngừng hồ nghi về mình. Cô thư sinh văn phòng tên Tú chính lại là một nạn nhân tiêu biểu cho vấn đề này. Tú sở dĩ được gọi là cô thư sinh vì ngoài hình dáng mảnh mai, thon thả, Chị ta còn sở hữu cho mình khuôn mặt đầy tâm tư lo lắng về mọi rủi ro trong cuộc sống hằng ngày. Đôi lúc Chị ta lo mình trễ deadline, đôi khi lại lo chị bán xôi cho nay cho đường hơi nhiều vào phần ăn của mình. Chị Tú hình dung ra đầy đủ các rủi ro có thể làm chậm việc chị hoàn thành công việc, để rồi sếp phải khổ sở tìm thêm việc cho chị làm bớt suy nghĩ. Tú hình dung ra vấn đề và ngăn chặn nó xảy ra một cách triệt để. Điều này chiếm phần lớn thời gian của Chị đủ để Tú không nghe thấy bất kì một lời khen ngợi nào từ mọi người xung quanh, nhưng Tú vẫn có thời gian để "úp đét" đôi ba lần ...